Chàng Trai Không Biết Chơi Game - keo bong da

Gần đây, ở công ty tôi đang làm việc, trò chơi di động trở thành một xu hướng rất phổ biến. Một số đồng nghiệp xung quanh tôi đều tham gia vào các trò chơi này, và sau bữa tối, họ thường tụ tập tại khu vực bàn làm việc của tôi để cùng nhau chơi game. Mọi người đều vô cùng phấn khích khi tham gia, ngoại trừ tôi – người không biết cách chơi bất kỳ trò nào.

Xu hướng về trò chơi hiện nay rất đa dạng. Ban đầu, tất cả mọi người đều cuồng nhiệt với "Clash Royale". Đây là tựa game đầu tiên tạo nên cơn sốt trong đội nhóm của chúng tôi. Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, bạn sẽ luôn nhìn thấy mọi người thi đấu trực tiếp với nhau (PK), thậm chí họ còn không muốn buông điện thoại ra ngay cả khi đang ăn cơm. Sau đó, "Pokémon GO" cũng trở thành một trào tỷ lệ ngoại hạng anh lưu mạnh mẽ khác. Mặc dù trò chơi này không có phiên bản chính thức ở Việt Nam, nhưng điều đó không hề ngăn cản được sự nhiệt huyết của mọi người. Họ sử dụng đủ mọi cách để chơi nó. Đặc biệt hơn, vì trò chơi dựa trên vị trí địa lý, mọi người bắt đầu yêu thích vận động nhiều hơn. Những người vốn chỉ ăn trưa bằng đồ gọi ship giờ đây đều quyết định đi ra ngoài ăn và cố gắng đi bộ xa hơn để tích lũy thêm điểm trong trò chơi. Thật ngạc nhiên khi lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, chơi game không chỉ giúp giải trí mà còn mang lại lợi ích cho sức khỏe.

Tuy nhiên, hiện nay, "Honor of Kings" (tên tiếng Việt: Liên Quân Mobile) đã trở thành trò chơi mới nhất gây sốt trong cộng đồng đồng nghiệp của tôi. Tôi thậm chí phải tìm hiểu tên của các nhân vật anh hùng mà họ thường xuyên nhắc đến. Mỗi trò chơi chỉ duy trì được sự nổi tiếng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Trước đây, tôi từng làm việc trong lĩnh vực quảng bá ứng dụng phân phối ứng dụng di động, do đó tôi hiểu rõ rằng vòng đời của các trò chơi di động thường rất ngắn. Nhưng tôi thực sự ngạc nhiên khi thấy rằng nó ngắn đến mức đáng kinh ngạc – giống như những dòng nước chảy qua, còn người chơi thì vẫn luôn kiên định.

Trở lại thời thơ ấu, tôi từng chơi một chiếc máy chơi game cầm tay. Đó không phải là PSP mà là loại máy màn hình đen trắng, chủ yếu chơi các trò như "Tetris" (khối gạch Nga) và "Snake" (rắn săn mồi). Gia đình tôi chẳng biết từ đâu mang về một chiếc máy như vậy, và tôi cùng anh trai của mình đã tranh giành nhau để chơi suốt ngày. Niềm vui lớn nhất lúc ấy là thi đấu với anh trai và bạn bè xem ai đạt được điểm số cao hơn trong trò Tetris. Sau đó, chúng tôi lại sở hữu một chiếc máy chơi game "Little Master" (tiếng Việt: Máy học tập đa năng). Theo lời kể, bố mẹ tôi mua nó cho chúng tôi để luyện kỹ năng đánh máy tính, nhưng thực tế thì chúng tôi chỉ dùng nó để chơi game. Những buổi tan học hoặc cuối tuần, tôi thường kéo bạn bè đến nhà để chơi các trò như "Contra", "Battle City" (trận chiến xe tăng), "Super Mario" và rất nhiều trò nhỏ khác mà bây giờ tôi đã không nhớ tên. Ngày ấy, thứ quý giá nhất không phải là máy chơi game mà là các thẻ trò chơi. Có hai người bạn của tôi sở hữu rất nhiều thẻ trò chơi, từ 100-in-1, 200-in-1 đến thậm chí là 500-in-1, đầy đủ các thể loại. Mọi người thường mượn thẻ của họ và luân phiên chơi. Ngoài ra, những trò chơi lớn như "Romance of the Three Kingdoms" hay "Heroes of Might and Magic" cũng rất hot, nhưng tôi lại không mấy hứng thú với loại trò chơi này, và cũng không giỏi lắm.

(Thực ra, mặc dù lúc đó nói rằng mua máy để học đánh máy tính là một cái cớ, nhưng cuối cùng tôi lại học được cách sử dụng bộ gõ Wubi trên chiếc máy chơi game đó. Khi lên đại học và có riêng cho mình một chiếc máy tính, tôi tiếp tục sử dụng bộ gõ Wubi và duy trì đến tận bây giờ. Tôi vẫn nhớ một chi tu vi hang ngay 12 con giap tiết nhỏ: Tên mẹ tôi có chữ "Quỳnh". Lúc đầu, tôi thử dùng mã ggwc để gõ chữ "Quỳnh" nhưng mãi không ra, sau đó nghiên cứu một hồi mới phát hiện ra rằng phần dưới của chữ "Quỳnh" là "Kim" chứ không phải "Lệnh".)

!Hình ảnh: Máy chơi game cầm tay thời thơ ấu! !Hình ảnh: Máy học tập đa năng Little Master!

Khi vào cấp ba, tôi bắt đầu ở nội trú, và những món đồ chơi này dần trở nên lỗi thời. Hơn nữa, trường học cũng không có máy tính, vì vậy tôi không còn chơi game nữa. Đến khi lên đại học và có máy tính, lớp tôi lại bắt đầu thịnh hành trò chơi "Warcraft". Cùng với một người bạn phòng trọ, tôi đã cố gắng học cách chơi. Kết quả là, chỉ sau một tuần, cậu bạn đó đã trở thành một cao thủ, trong khi tôi vẫn không thể đánh bại được cả máy. Nhận ra rằng mình không có tài năng thiên bẩm trong việc chơi game, tôi đã hoàn toàn từ bỏ việc học hỏi thêm về chúng. Tôi chỉ chơi một số ít trò chơi nhẹ nhàng để giết thời gian.

Khi xu hướng Pokémon GO xuất hiện gần đây, tôi đã thử chơi giải ngoại hạng anh 2025 trò "Ingress" – tổ tiên của các trò chơi dựa trên bản đồ. Tuy nhiên, kết quả vẫn không khả quan, khiến tôi cảm thấy thất vọng mỗi lần chơi và nghi ngờ về trí thông minh của mình.

Mỗi khi mọi người cùng nhau kết nối và chơi game, tôi lại ngồi một mình xem phim. Việc không biết chơi game thực sự khiến tôi mất đi rất nhiều niềm vui chung với mọi người.

Lưu ý: Hình ảnh được lấy từ mạng internet.